Uỳnh uỳnh!!...uỳnh uỳnh!...
Có tiếng dập cửa nhè nhẹ. Ai nhỉ? Liếc nhìn đồng hồ, đã gần mười hai giờ đêm. Tim Nó bắt đầu đập thình thịch. Rón rén xuống khỏi giường, một tay cầm đèn pin, một tay nắm chắc chiếc gậy gỗ chắc nịch luôn dựng ngay đầu giường ,Nó ra khỏi phòng, đi thật nhẹ xuống cầu thang. Cố ém giọng thật bình tĩnh và có phần hơi gắt:
-Ai đó??
Có tiếng đáp nhè nhẹ như thể muốn nói thầm:
-Anh đây!..
Nó sững người, nhịp tim như ngừng lại đột ngột. Bàn tay đã thả lỏng cây gậy. Đầu óc nó không biết nghĩ gì, chỉ thấy cái tiếng nho nhỏ như thì thầm ấy chạy qua chạy lại
- Mở cửa cho anh đi! Em đâu rồi?
Nó vẫn đứng im, chân không nhúc nhích. Miệng cũng không thể thốt lên lời nào.
-Em!.. mở cửa được không em!
Nó nhắm mắt , lắc lắc nhẹ cái đầu như để tỉnh lại rồi từ từ đi lại gần cửa. Bật bóng đèn bên ngoài, Nó đứng qua một bên với tay mở chốt cửa. Nó vẫn luôn giữ thói quen đề phòng như thế khi mở cửa.
Lùi lại một bước , dưới anh đèn vàng heo hắt, anh đứng trên bậc thềm,dáng vẻ mệt mỏi. Tay trái vắt chiếc comple màu sữa . Sơ mi trắng vẫn "đóng thùng" nhưng nhăn nhúm nhàu nát. Cái cà vạt màu đỏ sẫm kéo xuệch xuống tận dưới ngực. Mái tóc rối bù càng thêm vẻ mệt mỏi của một người vừa trải qua một chặng đường xa.
-Anh vào nhà nhé! Anh vừa nói vừa bước vào , kéo cái va ly to đùng lên khỏi bậc thềm. Ồ! Cái valy to thế này mà nãy giờ nó không nhìn thấy.
Anh ngồi xuống ghế, Nó đi về phía tủ rót cốc nước , pha thêm chút nước nóng trong phích.Không biết nó vẫn nhớ anh thích như thế hay chỉ là làm theo quán tính. Vì nó vẫn lẳng lặng làm như một cái máy mà không hề thấy một xúc cảm gì hiện lên trên gương mặt . Nó vẫn không nói gì, đứng sau ghế bên kia, mở to mắt nhìn chiếc valy như một thứ gì đó vô cùng lạ lẫm mà lần đầu tiên nhìn thấy. Anh nhìn nó,đứng lên vẻ lúng túng. Có lẽ chờ câu hỏi của nó mãi không được, anh bắt đầu ấp úng:
-Cho anh về với em và con nhé…!
Mắt nó rời chiếc valy , từ từ chuyển về phía anh. Đôi mắt như mở to hơn nhưng vẫn không nói gì. Gìơ nó mới nhìn rõ gương mặt của anh. Không chỉ là sự mệt mỏi của đường xa. Khuôn mặt anh hốc hác và xanh xao. Vẻ mặt đầy vẻ khổ đau nhưng lại thấp thoáng nét mừng rỡ ngập ngừng. Rõ nhất là đôi mắt. Đôi mắt hơi sâu, nay hình như nó đang căng lên cố chắn lại thứ gì đó đang
chực tràn ra ! Nó chợt thấy ánh mắt thật xa lạ với nó! Không phải là ánh ấm áp dịu dàng nhưng kiên nghị , không phải là ánh mắt lấp lánh như đang cười cười với nó ngày nào . Ánh mắt lúc này như van lơn, như đang nấc nghẹn, đau đớn…Sâu thẳm là sự chờ đợi,hy vọng. Rồi hai hàng mi ập xuống, ánh mắt vụt tắt! Nó chớp mắt, nhẹ tỉnh khỏi ánh mắt đó, trở lại thực tại. Nó bước lên, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế. Anh ngẩng lên nhìn nó, nó nhìn vào mắt anh. Mặt nó đã bắt đầu có sự biểu cảm.
_Nhưng cha mẹ mình.. à!.. Cha mẹ em già rồi, cha mẹ ở nông thôn ,cha không có cái công ty gì lớn lớn như ngoài đó!_nó nghĩ thế nhưng chưa nói ra,vậy mà không hiểu sao anh lại nghe thấy. Anh lắc đầu lia lịa:
-Không! Em đừng nói thế,anh sai rồi!
Anh lại cúi rũ đầu xuống,lắc lắc mãi cái đầu ảo não.Nó nhìn quanh căn nhà.Ừ với lại tất cả mọi thứ trong nhà nó đều xắp xếp chỉ dành cho hai mẹ con. Từ phòng ngủ, phòng học, đến nhà bếp hay phòng tắm. Tất cả đều bài trí theo ý thích của hai mẹ con. Và nữa, mẹ con nó đã quen với nếp sinh hoạt từ bao lâu nay rồi. Mỗi tối trước khi đi ngủ,mẹ con lại đùa giỡn , vui cười ầm ĩ ,liệu anh có chịu được? Sáng sớm mẹ con lại dậy đánh cầu lông ngoài sân từ tinh mơ. Anh có khỏi khó chịu không? Và mỗi chiều chủ nhật con lại muốn về quê với ông bà, chơi với anh chị em ở quê, bố có chấp nhận không?? Anh có càu nhàu mỗi khi nó ngồi say sưa đánh cờ vua,cờ tướng với con?. Hay những buổi tối thứ bảy hai mẹ con chọn đủ thứ phim hoạt hình để cùng xem,cùng cười khoái chí..
- Không sao,không sao hết em ạ! Anh đồng ý hết, anh đồng ý tất cả mà!
Tiếng anh cất lên cuống quýt, vội vàng cắt ngang dòng suy nghĩ của nó. Sao anh lại hiểu nó đến mức độ đó nhỉ? Tất cả những suy nghĩ của nó chưa nói ra sao anh đều biết hết vậy? Bất giác môi nó hờ hững kéo xệch một nụ cười. Một nụ cười khô khốc, thoáng nhanh và buồn bã. Ấy vậy mà nụ cười đó như tiếp sức cho anh. Anh phấn chấn hẳn lên, chống hai khuỷu tay lên bàn,vươn người về phía nó:
- Mọi thứ đều có thể thay đổi được mà em! Có phải thế không? Anh sẻ sửa sang lại mọi thứ! Anh sẽ thay đổi tất cả để nhà mình lại như ngày xưa. Là anh không tốt. Anh đã làm khổ em và con, hãy để cho anh được bù đắp!
Anh nói liên tục như thể sợ không nói nhanh thì sẽ không còn cơ hội để nói.
_..Thế còn…bên kia! Người khác sẽ ra sao? Còn cả...
- Không! Không còn gì cả em ạ! Tất cả đã hết rồi! Anh không có gì phải áy náy day dứt cả. Tất cả chỉ là một vở kịch,và vở kịch đã hạ màn, rồi anh sẽ kể em nghe!
-Nhưng …còn em, em không thể có cách gì để có thể... trẻ lại tới..mười bốn tuổi như họ..
-Không! Không phải thế mà! Em đừng nói thế!_anh rên rỉ
(Nó có nói đâu nhỉ? Nó mới đang nghĩ mà??)
- Mẹ ơi! Có cách đấy mẹ ạ!
- Hai người giật mình nhìn lên. Con trai đứng trên cầu thang, vẻ mặt con đầy sự háo hức và mừng rỡ!
- Con sẽ giúp mẹ! Con sẽ mượn “cỗ máy thời gian” của Đôrêmon. Nó có thể làm mẹ trẻ lại được đấy!
- Nói rồi con chạy vụt lên phòng đi tìm Đôrêmon thần kỳ của mình
Rầm! rầm! Tiếng cửa đập rất mạnh. Nó bật dậy lao lên cầu thang và gọi thất thanh:
- Con! Con ơi!
Gío ở đâu phả mạnh vào mặt nó. Làm mắt nó phải nhắm lại. Rầm!!rầm! tiếng đập cửa mạnh hơn và rõ hơn. Nó cố mở mắt,ngồi bật dậy, định thần lại. Cái cánh cửa sổ lại đập vào lần nữa. Nó đã tỉnh hẳn chạy lại cố với tay kéo hai cánh cửa ,cài chốt lại. Đứng dựa lưng vào tường, quan sát và lắng nghe. Tất cả vẫn nguyên si. Không có gì khác lạ. Vẫn tiếng của người đàn ông quen thuộc của nó-người chưa bao giờ bỏ nó- đang tha thiết ru nó nhè nhẹ,êm êm như mọi đêm . “Ru khi mùa mưa tới,ru em mãi yêu người, ru em hoài bé dại…Ru em chờ em nói ,trên môi tình thoát thai..ru em ngồi yên nhé, tôi tìm cuộc tình cho….
“Ru trên đường em đến,xôn xao từng tiếng chim….môi em là đốm lửa, mà đời đâu biết thế!..xin em còn yên đó….”
Nó trở lại giường, nhìn con trai ngủ thật ngon lành trong chăn ấm. Căn phòng vẫn ấm áp! Tiếng gió và cái lạnh bên ngoài cửa sổ nghe đã xa lắm . Bất giác nó mỉm cười, áp má vào má con, thơm lên trán,hít hà thật sâu. Nó mỉm cười lần nữa khi nhận ra mình đã mỉm cười sau một giấc mơ. Không còn phải úp mặt vào gối ,cắn chặt môi thấm những giọt nước mắt như bao đêm đã qua.Như bao lần,những giấc mơ tương tự đã đánh thức nó giữa đêm để có bao đêm mấ ngủ.
“..Ru em là cánh nhạn, miệng ngọt hạt từ tâm…Ru em…”
Nó nhắm mắt, hồn nhẹ vào tiếng ru…
_Nhưng cha mẹ mình.. à!.. Cha mẹ em già rồi, cha mẹ ở nông thôn ,cha không có cái công ty gì lớn lớn như ngoài đó!_nó nghĩ thế nhưng chưa nói ra,vậy mà không hiểu sao anh lại nghe thấy. Anh lắc đầu lia lịa:
-Không! Em đừng nói thế,anh sai rồi!
Anh lại cúi rũ đầu xuống,lắc lắc mãi cái đầu ảo não.Nó nhìn quanh căn nhà.Ừ với lại tất cả mọi thứ trong nhà nó đều xắp xếp chỉ dành cho hai mẹ con. Từ phòng ngủ, phòng học, đến nhà bếp hay phòng tắm. Tất cả đều bài trí theo ý thích của hai mẹ con. Và nữa, mẹ con nó đã quen với nếp sinh hoạt từ bao lâu nay rồi. Mỗi tối trước khi đi ngủ,mẹ con lại đùa giỡn , vui cười ầm ĩ ,liệu anh có chịu được? Sáng sớm mẹ con lại dậy đánh cầu lông ngoài sân từ tinh mơ. Anh có khỏi khó chịu không? Và mỗi chiều chủ nhật con lại muốn về quê với ông bà, chơi với anh chị em ở quê, bố có chấp nhận không?? Anh có càu nhàu mỗi khi nó ngồi say sưa đánh cờ vua,cờ tướng với con?. Hay những buổi tối thứ bảy hai mẹ con chọn đủ thứ phim hoạt hình để cùng xem,cùng cười khoái chí..
- Không sao,không sao hết em ạ! Anh đồng ý hết, anh đồng ý tất cả mà!
Tiếng anh cất lên cuống quýt, vội vàng cắt ngang dòng suy nghĩ của nó. Sao anh lại hiểu nó đến mức độ đó nhỉ? Tất cả những suy nghĩ của nó chưa nói ra sao anh đều biết hết vậy? Bất giác môi nó hờ hững kéo xệch một nụ cười. Một nụ cười khô khốc, thoáng nhanh và buồn bã. Ấy vậy mà nụ cười đó như tiếp sức cho anh. Anh phấn chấn hẳn lên, chống hai khuỷu tay lên bàn,vươn người về phía nó:
- Mọi thứ đều có thể thay đổi được mà em! Có phải thế không? Anh sẻ sửa sang lại mọi thứ! Anh sẽ thay đổi tất cả để nhà mình lại như ngày xưa. Là anh không tốt. Anh đã làm khổ em và con, hãy để cho anh được bù đắp!
Anh nói liên tục như thể sợ không nói nhanh thì sẽ không còn cơ hội để nói.
_..Thế còn…bên kia! Người khác sẽ ra sao? Còn cả...
- Không! Không còn gì cả em ạ! Tất cả đã hết rồi! Anh không có gì phải áy náy day dứt cả. Tất cả chỉ là một vở kịch,và vở kịch đã hạ màn, rồi anh sẽ kể em nghe!
-Nhưng …còn em, em không thể có cách gì để có thể... trẻ lại tới..mười bốn tuổi như họ..
-Không! Không phải thế mà! Em đừng nói thế!_anh rên rỉ
(Nó có nói đâu nhỉ? Nó mới đang nghĩ mà??)
- Mẹ ơi! Có cách đấy mẹ ạ!
- Hai người giật mình nhìn lên. Con trai đứng trên cầu thang, vẻ mặt con đầy sự háo hức và mừng rỡ!
- Con sẽ giúp mẹ! Con sẽ mượn “cỗ máy thời gian” của Đôrêmon. Nó có thể làm mẹ trẻ lại được đấy!
- Nói rồi con chạy vụt lên phòng đi tìm Đôrêmon thần kỳ của mình
Rầm! rầm! Tiếng cửa đập rất mạnh. Nó bật dậy lao lên cầu thang và gọi thất thanh:
- Con! Con ơi!
Gío ở đâu phả mạnh vào mặt nó. Làm mắt nó phải nhắm lại. Rầm!!rầm! tiếng đập cửa mạnh hơn và rõ hơn. Nó cố mở mắt,ngồi bật dậy, định thần lại. Cái cánh cửa sổ lại đập vào lần nữa. Nó đã tỉnh hẳn chạy lại cố với tay kéo hai cánh cửa ,cài chốt lại. Đứng dựa lưng vào tường, quan sát và lắng nghe. Tất cả vẫn nguyên si. Không có gì khác lạ. Vẫn tiếng của người đàn ông quen thuộc của nó-người chưa bao giờ bỏ nó- đang tha thiết ru nó nhè nhẹ,êm êm như mọi đêm . “Ru khi mùa mưa tới,ru em mãi yêu người, ru em hoài bé dại…Ru em chờ em nói ,trên môi tình thoát thai..ru em ngồi yên nhé, tôi tìm cuộc tình cho….
“Ru trên đường em đến,xôn xao từng tiếng chim….môi em là đốm lửa, mà đời đâu biết thế!..xin em còn yên đó….”
Nó trở lại giường, nhìn con trai ngủ thật ngon lành trong chăn ấm. Căn phòng vẫn ấm áp! Tiếng gió và cái lạnh bên ngoài cửa sổ nghe đã xa lắm . Bất giác nó mỉm cười, áp má vào má con, thơm lên trán,hít hà thật sâu. Nó mỉm cười lần nữa khi nhận ra mình đã mỉm cười sau một giấc mơ. Không còn phải úp mặt vào gối ,cắn chặt môi thấm những giọt nước mắt như bao đêm đã qua.Như bao lần,những giấc mơ tương tự đã đánh thức nó giữa đêm để có bao đêm mấ ngủ.
“..Ru em là cánh nhạn, miệng ngọt hạt từ tâm…Ru em…”
Nó nhắm mắt, hồn nhẹ vào tiếng ru…
Một đêm đông lạnh giá.
Một câu chuyện để lại cho người đọc nhiều suy nghĩ, anh Hai không biết nói gì để Út vui cả.
Trả lờiXóaMột câu chuyện để lại cho người đọc nhiều suy nghĩ, anh Hai không biết nói gì để Út vui cả.
Trả lờiXóaAnh HAI nói vậy ÚT cũng vui rồi HAI ơi!
XóaDdường đời đã ướt đẫm mưa tuôn
Trả lờiXóaVề với chính ta thôi bạn hiền
Ân xưa chỉ còn trong giấc mộng
Tỉnh lại để đi tiếp con đường ...........
.......
Cảm ơn bạn quý tới chơi!
XóaTôi dù trăm mối truân chuyên vẫn cười
Ngày mai thắm lại cuộc đời
Ông trời không phụ công người vững tin..
Không có tình yêu vĩnh cửu
Trả lờiXóaChỉ có những kỷ niệm là vĩnh cửu
Đúng vậy anh nhỉ! cảm ơn anh ghé nhà!
XóaChuyen cua ba do a? Buon phai ko?
Trả lờiXóa"MƠ" ấy mà bà! mơ thì cái gì mà chả có thể nhể! k sao đâu! k buồn đâu! nhìn cá mặt bà sui như vậy ai buồn dc chứ!
XóaGiấc mơ bao giờ cũng ngược lại với sự thật, có phải vậy không em?
Trả lờiXóaChúc em hạnh phúc bên người monhf yêu thương
dạ! cảm ơn chị! em..sắp hp dần rồi chị ơi!
XóaĐọc bài viết này H thấy NH vẫn còn yêu người đó nhiều quá, dù rằng trong cái yêu ấy có sự hờn trách. Nhưng mình nói thật nhé, dù bạn có thể không vui, mình nghĩ sống vậy thì khổ lắm NH ơi! Thoát ra khỏi quá khứ đi, quên nó dần đi và sống cho bản thân đi bạn hiền ơi!
Trả lờiXóaChúc ngủ ngon nhé
(Sorry vì tối nay Đá nói hơi nhiều)
ui! sao lại sorry chứ! mình nói nhiều nên cũng thích người khác nói nhiều với mình!
Xóacũng k hẳn như LH nghĩ đâu! mình chỉ kể lại giấc mơ thôi mà! cs thực k hẳn nt đâu! cảm ơn lời khuyên chân thành của LH nhé!
Hôn nhẹ lên trán con và ngủ tiếp đi cậu ,ngày mai mọi chuyện vẫn cứ diễn ra bình thường và nỗi cô độc mỗi con người vẫn hiện diện dù là lúc hạnh phúc nhất!
Trả lờiXóaỪ! mình vẫn ngủ ngon mà cậu! là mơ thôi mà! đừng có an ủi mình nnghe! là giấc mơ mà! mình hổng có buồn! cười như ...nghé nè!
XóaSao không phải là thực mà lại là mơ hả cháu? Chúc mẹ con cháu ngày nghỉ tốt lành!
Trả lờiXóaồ! bác ơi! mơ như thế chứ nếu đời thực như thế thì cháu k muốn đâu!
Xóacó những ông chồng khi còn trẻ, lại chạy theo cái...mới, bỏ lại sau lưng người phụ nữ vừa kịp cũ. tới khi không còn gì nữa, thì lại ... trở về. Ai sao mình không biết, chứ trở về kiểu ấy, mình chả ham.
Trả lờiXóaThà cứ một mình nghe khúc ru ấy, sáng ra cùng chơi cầu lông, hay cờ vua, rồi tranh nhau xem hoạt hình... nhìn con lớn mỗi ngày... thế mà không ưu phiền nữa.
mình rất bảo thủ . Đã đi, là đi luôn. đừng về với vị trí , tâm thế như vậy.
Chủ nhật vui nha, bạn hiền !
cảm ơn bạn! mình chỉ kể lại một giấc mơ thôi! và bạn có thấy trong giấc mơ CÔ ấy đã bắt đầu ái ngại, tiếc cái cs sinh hoạt hàng ngày của mình và con,cô ấy k muốn xáo trộn,k muốn đón nhận cái khác đó! và nhất là cuối cùng ,cuối giấc mơ cô ấy mỉm cười ....
Xóacảm ơn bạn nhiều!
Đã đi, là đi luôn. đừng về với vị trí , tâm thế như vậy..
Trả lờiXóaBravo.....
Anh đi tìm Achâu hay đi đâu mà vắng bóng lâu vậy? hay đi đón....NHẬT???? hìhì!
XóaEm vẫn hạnh phúc bên con mình và chắc chắn sẽ tìm có giấc mơ khác đẹp hơn với người hiểu mình ,vì cơ bản em là người yêu đời và nhân hậu !
Trả lờiXóaCảm ơn anh CẢ ạ! cảm ơn anh đã đến và chia sẻ với em!
XóaMột giấc mơ đẹp cô nhỉ. Cháu hi vọng sẽ có 1 người đọc được suy nghĩ của cô luôn bên cô như vậy.
Trả lờiXóaCảm ơn bạn! mà có phải DUNG (NTD) k nhỉ??
XóaAnh có gửi thư vào địa chỉ gmail đấy. Nhớ kiểm tra cả trong Spam nhé.
Trả lờiXóaHảy mở cửa ! Trên đời này không ai toàn vẹn cả ! HÃY MỞ CỬA VÀ XEM HỌ NÓI GÌ , NGHỈ GÌ ...sau đó đóng lại vẩn được ! " chỉ cần cài phần mềm diệt vi rút ở ngay cánh cửa " là được !
Trả lờiXóaĐỪNG PHÍ TUỔI XUÂN - vì khi già đi ÚT mới hiểu !
Một lời còm chậm bởi nó rất chín khi nói ra.
XóaCảm ơn hai bác đã sang thăm em!
XóaCảm ơn những lời sâu sắc! ÚT hiểu rồi ạ!
Không hiểu sao RH lại thấy mắt mình cay cay Út àh.
Trả lờiXóaCảm ơn chị yêu! k sao đâu chị! thật sự khi viết em k nặng tâm trạng như mọi ng nghĩ đâu ạ! nó là giấc mơ thật! cảm ơn chị SÁU nhiều! (ôm một cái! hìhì)
Xóahôm nay lão mới hiểu phần nào về bạn. lão vô tâm lắm hale à! cho lão nắm lấy bàn tay bạn, cho lão chia một chút tình thân cho bạn.lão mong bạn sống nghị lực hơn nhiều nữa nhé!
Trả lờiXóaCảm ơn LÃO CÓC nhé! Lão làm mình cảm động quá nè!:bh
XóaTrang sang thăm Nguyên Hà...chúc bạn luôn vui nha...
Trả lờiXóaHay quá chị ơi
Trả lờiXóa