Translate

Thứ Tư, 30 tháng 1, 2013

XUÂN THA HƯƠNG

.

Mình rất yêu thích  thơ NGUYỄN BÍNH. Thơ ông rất tự nhiên, giản dị, và rất.."đời thực" . Đọc thơ ông mình có cảm tưởng như đang nghe ông nói vậy!
Mấy hôm nay thấy chợ bắt đầu nhộn nhịp không khí chợ tết. Mình lại buột miệng : "thiên hạ đua nhau mà sắm tết..."


                   
                            
                                              
                             Hinh anh cho Tet chieu 30  Ảnh trên mạng
                              
                    "Thiên hạ đua nhau mà sắm tết
                      Một mình em vẫn cứ tay không.."
Xuân tha hương
                          NGUYỄN BÍNH
Tết này chưa chắc em về được
Em gởi về đây một tấm lòng
Ôi, chị một em , em một chị
Giời làm xa cách mấy con sông ...
Em đi dang dở đời mưa gió
Chị ở vuông tròn phận lãnh cung .
Chén rượu tha hương , giời , đắng lắm !

Trăm hờn nghìn giận suốt mùa đông .
Chiều qua ngồi ngắm hoàng hôn xuống
Nhớ chị làm sao , nhớ lạ lùng !

Tết này chưa chắc em về được
Em gửi về đây một tấm lòng
Vườn ai thấp thoáng hoa đào nở
Chị vẫn môi son , vẫn má hồng ?
Áo rét ai đan mà ngóng đợi
Còn vài hôm nữa hết mùa đông ...
Cột nhà hàng xóm lên câu đối
Em đọc tương tư giữa giấy hồng
Gạo nếp nơi đây sao trắng quá
Mỗi ngày phiên chợ lại thêm đông
Thiên hạ đua nhau mà sắm Tết
Một mình em vẫn cứ tay không...
Vườn nhà Tết đến hoa còn nở
Chị gởi cho em một cánh hồng
(Tha hương chả gặp người tri kỷ
Một cánh hòa tươi đỡ lạnh lòng ).

Tết này chưa chắc em về được
Em gởi về đây một tấm lòng
Chao ơi . tết đến mà không được
Trông thấy quê hương thật não nùng !
Ai bảo mắc duyên vào bút mực
Suốt đời mang lấy số long đong !
Người ta đi kiếm giàu sang cả
Mình chỉ mơ toàn chuyện viển vông
Em biết giàu sang đâu đến lượt
Nợ đời nặng quá gỡ sao xong ?


Tết này chưa chắc em về được
Em gởi về đây một tấm lòng
Năm nay , ồ thế mà vui chán
Những một mình em uống rượu hồng!
Rượu say nhớ chị thời con gái
Thương chị từ khi chị lấy chồng
Cố nhân chẳng biết làm sao ấy
Rặt những tin đồn chuyện bướm ong ...
Thôi em chả dám đa mang nữa
Chả buộc vào chân sợi chỉ hồng
Nàng bèo bọt quá em lăn lóc
Chắp nối nhau hoài cũng uổng công
(Một trăm con gái thời nay ấy
Đừng nói ân tình với thủy chung !)
Người ấy xuân già chê gối lẻ
Nên người nong nả chuyện sang sông
Đò ngang bến dọc tha hồ đấy
Quý hóa gì đâu một chữ " đồng "
Vâng em trẻ dại em đâu dám ...
Thôi để người ta được kén chồng
Thiếu nữ hoài xuân mơ cát sĩ
Chịu làm sao được những đêm đông ...
(Khốn nạn , tưởng yêu thì khó chứ
Không yêu thì thực dễ như không )

Chị ơi , tết đến em mua rượu
Em uống cho say đến não nùng
Uống say cười vỡ ba gian gác
Ném cái chung tình xuống đáy sông !
Thiên hạ " Chi nghinh nam bắc điểu"
Tình đời " Diệp tống vãng lai phong "

Tết này chưa chắc em về được
Em gởi về đây một tấm lòng
Sương muối gió may rầu rĩ lắm
Còn vài hôm nữa hết mùa đông
Xuân đến cho em thêm một tuổi
Thế nào em cũng phải thành công
Em không khóc nữa , không than nữa
Đây một bài thơ hận cuối cùng
Không than chắc hẳn hồn tươi lại
Không khóc tha hồ đôi mắt trong
Chị ơi , em cưới mùa xuân nhé
Đốt pháo cho thơm với rượu hồng
Xa nhà xa chị tuy buồn thật
Cũng cố vui ngang gái được chồng
Em sẽ uống say hơn mọi bận
Để hồn về mãi xứ Hà Đông..

Tết này chưa chắc em về được
Em gửi về đây một tấm lòng .
Với lá thư này là tất cả
Những lời tâm sự một đêm đông
Thôn gà eo óc ngoài xa vắng
Trời đất tàn canh tối mịt mùng
Đêm nay em thức thi cùng nến
Ai biết tình em với núi sông
Mấy sông mấy núi mà xa được
Lòng chị em ta vẫn một lòng .

Tết này chưa chắc em về được
Em gửi về đây một tấm lòng
Cầu mong cho chị vui như tết
Tóc chị bền xanh má dậy hồng
Trong mùa nắng mới sầu không đến
Giữa hội hoa tươi ấm lại lòng
Chắc chị đời nào quên nhắc nhở :
- Xa nhà uống rượu có say không ?
 

                 (tg đề : Huế , tháng chạp năm Nhâm Ngọ 1942)

Thứ Sáu, 18 tháng 1, 2013

ANH SAY

Anh về, gọi anh trai  từ đầu ngõ
Tự nhận lỗi vì mặt anh bừng đỏ
Chị dắt xe, anh trai đỡ ân cần
Anh vào nhà, em tháo giầy khỏi chân

Mắt anh khép, nhưng nào đâu thể ngủ
Đôi môi khô bật tiếng cười... nức nở!
Rồi theo dòng, ký ức ầng ậc tuôn...
Tuổi thơ ơi! chồng chất mấy nỗi buồn?
Bóng hình cũ bao năm trời chôn chặt
Tuổi mười lăm, nỗi buồn đau ngăn ngắt
Dĩ vãng à! hãy lặn tận rừng sâu
Đừng ngoáy mãi những vết thương đau
Đừng cào xé tim anh tôi rỉ máu!
Đườn ngày mai còn gian lao khó nhọc
Xin nhẹ nhàng hơn cho những bước chân anh!

Chị tìm đường, pha anh cốc nước chanh
Em giặt khăn lau mặt anh dịu mát
Cũng có lần em bị rầy, bị quát
Chẳng giận hờn anh những lúc thế này đâu!
Em vẫn nói điều đó - từ rất lâu:
- Đàn ông say, khi ấy thành trẻ nhỏ
Lúc nũng nịu, khi giận hờn, cau có...
Hơi khó chiều nhưng cũng rất... dễ thương!
                                            
Em viết entry này khi đêm gần về sáng.( Xin phép anh chị cho em viết là Em. Coi như lời tâm sự với anh chị em mình. Vì xưng tôi em không quen, anh chị nhé!) Không nhiều đâu! một chút thôi... hôm nay em muốn kể. Hơn mười năm, ngày đó vẫn chưa xa... Bốn anh chị em cũng cùng cuộc sống xa nhà. Gắn bó với đất miền trung nắng cháy. Những nhọc nhằn, những yêu thương ngày ấy. Những niềm đau về lại nơi đây.

Ngày đó em cũng có anh trai. Khi một mình không bao giờ uống rượu. Nhưng khi có bạn, rượu bao nhiêu cũng thiếu!!! Nên tháng đôi lần, anh về bước liêu xiêu.

Mấy lần say, thì số lần anh khóc bấy nhiêu... Những giọt nước mắt về quê hương, về quá khứ... Mình anh khóc thôi,thấy hình như chưa đủ. Em , Chị... tránh nhìn nhau vì mỗi đứa rưng rưng.

Nói làm sao hết những nỗi niềm thương! Hôm nay "một anh trai" say, khơi dậy những niềm đau thương ấy! Những gì vẫn chôn sâu "nghe lời mời đã dậy" Cuộn trong lòng, dâng  sống mũi cay cay.

Những lời mộc mạc , chân thành em gửi lại nơi đây. Tặng lòng mình, tặng "anh trai xa xôi", và tặng anh trai ruột thịt. Và để anh chị của em đọc lòng em thêm biết. Đừng hiểu nhầm khi em  "ngửi mùi rượu" cũng say.

 Đêm "say" 12.01.2013


Thứ Sáu, 4 tháng 1, 2013

MỘT SỰ TRỞ VỀ

Uỳnh uỳnh!!...uỳnh uỳnh!...
Có tiếng dập cửa nhè nhẹ. Ai nhỉ? Liếc nhìn đồng hồ, đã gần mười hai giờ đêm. Tim Nó bắt đầu đập thình thịch. Rón rén xuống khỏi giường, một tay cầm đèn pin, một tay nắm chắc chiếc gậy gỗ chắc nịch luôn dựng ngay đầu giường ,Nó ra khỏi phòng, đi thật nhẹ xuống cầu thang. Cố ém giọng thật bình tĩnh và có phần hơi gắt:
-Ai đó??
Có tiếng đáp nhè nhẹ như thể muốn nói thầm:
-Anh đây!..
Nó sững người, nhịp tim như ngừng lại đột ngột. Bàn tay đã thả lỏng cây gậy. Đầu óc nó không biết nghĩ gì, chỉ thấy cái tiếng nho nhỏ như thì thầm ấy chạy qua chạy lại
- Mở cửa cho anh đi! Em đâu rồi?
Nó vẫn đứng im, chân không nhúc nhích. Miệng cũng không thể thốt lên lời nào.
-Em!.. mở cửa được không em!
Nó nhắm mắt , lắc lắc nhẹ cái đầu như để tỉnh lại  rồi từ từ đi lại gần cửa. Bật bóng đèn bên ngoài, Nó đứng qua một bên với tay mở chốt cửa. Nó vẫn luôn giữ thói quen đề phòng như thế khi mở cửa.
Lùi lại một bước , dưới anh đèn vàng heo hắt, anh đứng trên bậc thềm,dáng vẻ mệt mỏi. Tay trái vắt chiếc comple màu sữa . Sơ mi trắng vẫn "đóng thùng" nhưng nhăn nhúm nhàu nát. Cái cà vạt màu đỏ sẫm kéo xuệch xuống tận dưới ngực. Mái tóc rối bù càng  thêm vẻ mệt mỏi của một người vừa trải qua một chặng đường xa.
-Anh vào nhà nhé! Anh vừa nói vừa bước vào , kéo cái va ly to đùng lên khỏi bậc thềm. Ồ! Cái valy to thế này mà nãy giờ nó không nhìn thấy.
Anh ngồi xuống ghế, Nó đi về phía tủ rót cốc nước , pha thêm chút nước nóng trong phích.Không biết nó vẫn nhớ anh thích như thế hay chỉ là  làm theo quán tính. Vì nó vẫn lẳng lặng làm như một cái máy mà không hề thấy một xúc cảm gì hiện lên trên gương mặt . Nó vẫn không nói gì, đứng sau ghế bên kia, mở to mắt nhìn chiếc valy như một thứ gì đó vô cùng lạ lẫm mà lần đầu tiên nhìn thấy. Anh nhìn nó,đứng lên vẻ lúng túng. Có lẽ chờ câu hỏi của nó mãi không được, anh bắt đầu ấp úng:
-Cho anh về với em và con nhé…!
Mắt nó rời chiếc valy , từ từ chuyển về phía anh. Đôi mắt như mở to hơn nhưng vẫn không nói gì. Gìơ nó mới nhìn rõ gương mặt của anh. Không chỉ là sự mệt mỏi của đường xa. Khuôn mặt anh  hốc hác và xanh xao. Vẻ mặt đầy vẻ khổ đau nhưng lại thấp thoáng nét mừng rỡ ngập ngừng. Rõ nhất là đôi mắt. Đôi mắt hơi sâu, nay hình như nó đang căng lên cố chắn lại thứ gì đó đang
chực tràn ra ! Nó chợt thấy ánh mắt thật xa lạ với nó! Không phải là ánh  ấm áp dịu dàng nhưng kiên nghị , không phải là ánh mắt lấp lánh như đang cười cười với nó ngày nào . Ánh mắt lúc này như van lơn, như đang nấc nghẹn, đau đớn…Sâu thẳm là sự chờ đợi,hy vọng. Rồi hai hàng mi ập xuống, ánh mắt vụt tắt! Nó chớp mắt, nhẹ tỉnh khỏi ánh mắt đó, trở  lại thực tại. Nó bước lên, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế. Anh ngẩng lên nhìn nó, nó nhìn vào mắt anh. Mặt nó đã bắt đầu có sự biểu cảm.
 _Nhưng cha mẹ mình.. à!.. Cha mẹ em già rồi, cha mẹ ở nông thôn ,cha không có cái công ty gì lớn lớn như ngoài đó!_nó nghĩ thế nhưng chưa nói ra,vậy mà không hiểu sao anh lại nghe thấy. Anh lắc đầu lia lịa:
-Không! Em đừng nói thế,anh sai rồi!
Anh lại cúi rũ đầu xuống,lắc lắc mãi cái đầu ảo não.Nó nhìn quanh căn nhà.Ừ với lại tất cả mọi thứ trong nhà nó đều xắp xếp chỉ dành cho hai mẹ con. Từ phòng ngủ, phòng học, đến nhà bếp hay phòng tắm. Tất cả đều bài trí theo ý thích của hai mẹ con. Và nữa, mẹ con nó đã quen với nếp sinh hoạt từ bao lâu nay rồi. Mỗi tối trước khi đi ngủ,mẹ con lại đùa giỡn , vui cười ầm ĩ ,liệu anh có chịu được? Sáng sớm mẹ con lại dậy đánh cầu lông ngoài sân từ tinh mơ. Anh có khỏi khó chịu không? Và mỗi chiều chủ nhật con lại muốn về quê với ông bà, chơi với anh chị em ở quê, bố có chấp nhận không?? Anh có càu nhàu mỗi khi nó ngồi say sưa đánh cờ vua,cờ tướng với con?. Hay những buổi tối thứ bảy hai mẹ con chọn đủ thứ phim hoạt hình để cùng xem,cùng cười khoái chí..
- Không sao,không sao hết em ạ! Anh đồng ý hết, anh đồng ý tất cả mà!
Tiếng anh cất lên cuống quýt, vội vàng cắt ngang dòng suy nghĩ của nó. Sao anh lại hiểu nó đến mức độ đó nhỉ? Tất cả những suy nghĩ của nó chưa nói ra sao anh đều biết hết vậy? Bất giác môi nó hờ hững kéo xệch một nụ cười. Một nụ cười khô khốc, thoáng nhanh và buồn bã. Ấy vậy mà nụ cười đó như tiếp sức cho anh. Anh phấn chấn hẳn lên, chống hai khuỷu tay lên bàn,vươn người về phía nó:
- Mọi thứ đều có thể thay đổi được mà em! Có phải thế không? Anh sẻ sửa sang lại mọi thứ! Anh sẽ thay đổi tất cả để nhà mình lại như ngày xưa. Là anh không tốt. Anh đã làm khổ em và con, hãy để cho anh được bù đắp!
 Anh nói liên tục như thể sợ không nói nhanh thì sẽ không còn cơ hội để nói.
_..Thế còn…bên kia! Người khác sẽ ra sao? Còn cả...
- Không! Không còn gì cả em ạ! Tất cả đã hết rồi! Anh không có gì phải áy náy day dứt cả. Tất cả chỉ là một vở kịch,và vở kịch đã hạ màn, rồi anh sẽ kể em nghe!
-Nhưng …còn em, em không thể có cách gì để có thể... trẻ lại tới..mười bốn tuổi như họ..
-Không! Không phải thế mà! Em đừng nói thế!_anh rên rỉ
(Nó có nói đâu nhỉ? Nó mới đang nghĩ mà??)
- Mẹ ơi! Có cách đấy mẹ ạ!
- Hai người giật mình nhìn lên. Con trai đứng trên cầu thang, vẻ mặt con đầy sự háo hức và mừng rỡ!
- Con sẽ giúp mẹ! Con sẽ mượn “cỗ  máy thời gian” của Đôrêmon. Nó có thể làm mẹ trẻ lại được đấy!
- Nói rồi con chạy vụt lên phòng đi tìm Đôrêmon thần kỳ của  mình
Rầm! rầm! Tiếng cửa đập rất mạnh. Nó bật dậy lao lên cầu thang và gọi thất thanh:
- Con! Con ơi!
Gío ở đâu phả mạnh vào mặt nó. Làm mắt nó phải nhắm lại. Rầm!!rầm! tiếng đập cửa mạnh hơn và rõ hơn. Nó cố mở mắt,ngồi bật dậy, định thần lại. Cái cánh cửa sổ lại đập vào lần nữa. Nó đã tỉnh hẳn chạy lại cố với tay kéo hai cánh cửa ,cài chốt lại. Đứng dựa lưng vào tường, quan sát và lắng nghe. Tất cả vẫn nguyên si. Không có gì khác lạ. Vẫn tiếng của người đàn ông quen thuộc của nó-người chưa bao giờ bỏ nó- đang tha thiết ru nó nhè nhẹ,êm êm như mọi đêm . “Ru khi mùa mưa tới,ru em mãi yêu người, ru em hoài bé dại…Ru  em chờ em nói ,trên môi tình thoát thai..ru em ngồi yên nhé, tôi tìm cuộc tình cho….
 “Ru trên đường em đến,xôn xao từng tiếng chim….môi em là đốm lửa, mà đời đâu biết thế!..xin em còn yên đó….”
 Nó trở lại giường, nhìn con trai ngủ thật ngon lành trong chăn ấm. Căn phòng vẫn ấm áp! Tiếng gió và cái lạnh bên ngoài cửa sổ nghe đã xa lắm . Bất giác nó mỉm cười, áp má vào má con, thơm lên trán,hít hà thật sâu. Nó mỉm cười lần nữa khi nhận ra mình đã mỉm cười sau một giấc mơ. Không còn phải úp mặt vào gối ,cắn chặt môi thấm những giọt nước mắt như bao đêm đã qua.Như bao lần,những giấc mơ tương tự đã đánh thức nó giữa đêm để có bao đêm mấ ngủ.
 “..Ru em là cánh nhạn, miệng ngọt hạt từ tâm…Ru em…”
 Nó nhắm mắt, hồn nhẹ vào tiếng ru…
                                                            Một đêm đông lạnh giá.